Sông Đà, dòng sông hung bạo, trữ tình, hiện lên qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân trong tác phẩm “Người lái đò sông Đà”. Hình tượng người lái đò, một con người lao động bình dị mà phi thường, đã trở thành một luận điểm quan trọng, thể hiện sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp tâm hồn của con người Việt Nam. Ông lái đò không chỉ là người chiến thắng thiên nhiên hung dữ mà còn là một nghệ sĩ tài ba trên dòng sông đầy sóng gió.
Một trong những luận điểm nổi bật về người lái đò là sự am hiểu sâu sắc về dòng sông. Ông lái đò như thuộc lòng từng con thác, từng ghềnh đá, từng xoáy nước trên sông Đà. Kiến thức này không chỉ đến từ kinh nghiệm dày dặn mà còn từ tình yêu, sự gắn bó máu thịt với dòng sông quê hương. Ông lái đò chính là hiện thân của sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên.
Luận điểm thứ hai tập trung vào bản lĩnh kiên cường, gan dạ của người lái đò khi vượt thác. Đối mặt với những con thác dữ dội, ông lái đò không hề nao núng, sợ hãi. Trái lại, ông bình tĩnh, tỉnh táo, điều khiển con đò lướt qua những cửa tử một cách tài tình. Cuộc chiến giữa con người và thiên nhiên diễn ra khốc liệt, nhưng cuối cùng, người lái đò đã chiến thắng.
Không chỉ là một người lao động dũng cảm, người lái đò còn là một nghệ sĩ thực thụ trên sông nước. Ông điều khiển con đò với sự linh hoạt, uyển chuyển, như một nghệ sĩ múa đang biểu diễn trên sân khấu. Mỗi động tác của ông đều toát lên vẻ đẹp của sự điêu luyện, tinh tế và hài hòa với thiên nhiên. Đó là vẻ đẹp của lao động, của sự sáng tạo và của tình yêu với cuộc sống.
Cuối cùng, hình ảnh người lái đò sông Đà còn là biểu tượng cho sức sống mãnh liệt của con người Việt Nam. Giữa thiên nhiên khắc nghiệt, con người vẫn kiên cường, bất khuất, vươn lên khẳng định bản thân. Người lái đò chính là đại diện cho vẻ đẹp tâm hồn, ý chí kiên định và sức mạnh phi thường của người lao động Việt Nam.